Vợ Luôn Nghĩ Tôi Không Yêu Em Ấy , chương 3 của tác giả Giang Tâm Tiểu Chu cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại sstruyen.vn. "Kiến nghị của tao bây giờ là mày lập tức quay về đi, sau đó nói xin lỗi với Trương Dương. Nếu không đợi cậu ấy nghĩ thông suốt rồi muốn chia tay mày, lúc đó đã không còn kịp nữa." Ánh mắt Vương Hạo mang theo sợ hãi: "Mày, mày nói không sai." Chu Độ sớm đã nghĩ xong lí do: "Không phải Hạ Nghiêu giúp gia đình tao một việc lớn sao, tao muốn cảm ơn cậu ấy, tính tặng cậu ấy một món quà. Nhưng tao không biết cậu ấy thích cái gì, mày giúp tao đi nghe ngóng đi." Vợ luôn nghĩ tôi không yêu em ấy - Chương 11-15. Chu Độ buổi sáng vừa mở ngăn kéo ra liền phát hiện bên trong có một chiếc bánh kẹp hành chiên nóng hổi thơm phức cùng với tờ một trăm tệ, hắn vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Nghiêu. Hạ Nghiêu đang tập trung ôn "Em vẫn còn yêu anh đúng chứ?" Ánh mắt hắn mang theo chút dè dặt. "Điều này," Hạ Nghiêu khó khăn mở miệng nói: "Điều này không còn quan trọng nữa." Cậu lấy hết dũng khí, nhìn vào mắt Chu Độ, nói từng chữ một với hắn: "Em không đáng để anh yêu em." Vay Tiền Trả Góp Theo Tháng Chỉ Cần Cmnd. Hạ Nghiêu cảm thấy gần đấy Chu Độ có chút quái dụ như bây giờ, đã đến giờ tan học rồi, vậy mà Chu Độ vẫn cứ đứng ở cửa lớp, hình như là đang đợi ai đó. Hạ Nghiêu quay đầu nhìn chỗ ngồi của Vương Hạo, Vương Hạo đã đi sân tập tập luyện rồi mà, hẳn không phải là đang đợi Vương nay Hạ Nghiêu không cần chạy hậu cần, vì vậy thu dọn đồ đạc định đi về luôn. Đến khi cậu đi qua Chu Độ, cái người vốn đang đứng dựa tường lập tức thẳng người lên, yên lặng đi theo sau Nghiêu cho rằng chắc trùng hợp thôi, cho nên cũng chẳng để ý lắm. Nhưng cho đến khi cậu ra khỏi cổng trưởng, chuẩn bị quẹo về hướng nhà mình mà đi, bóng người phía sau vậy mà vẫn còn đi theo Nghiêu dừng lại một chút, xoay người nghi hoặc nhìn Chu Độ ở phía sau. Chu Độ xoay đầu đi, làm bộ như đang ngắm phong cảnh xung quanh. Hạ Nghiêu đành phải xoay người bước tiếp, Chu Độ phía sau lập tức khập khiễng đi hắn đi theo mình đến con đường đối diện trường học, lúc này Hạ Nghiêu mới xác định đúng là Chu Độ đang đi theo cậu.“Cậu có việc gì hả?” Hạ Nghiêu nghi hoặc Độ nắm bàn tay lại đưa lên môi, ho nhẹ một tiếng nói “Đưa cậu về nhà.”“Hả?” Hạ Nghiêu càng thêm mơ hồ câu trả của Chu Độ, “Cậu muốn đến nhà tớ? Có chuyện gì hả?”“Không có việc gì.”“Vậy…” Hạ Nghiêu vẫn muốn nói thêm mấy câu nữa, Chu Độ cắt ngang cậu “Mau đi thôi.”Chu Độ thật là không hiểu nổi Hạ Nghiêu, không phải Tưởng Thi Văn nói chỉ cần đưa cậu ấy nhà cậu ấy sẽ vui vẻ sao? Mà sao Hạ Nghiêu chẳng có chút biểu hiện nào của sự vui vẻ, ngược lại còn cứ hỏi hắn cái vấn đề ngu ngốc tại sao lại muốn đưa cậu ấy về nhà này, lẽ nào muốn hắn nói cho cậu biết, là có người khác bảo hắn phải làm như vậy Độ tuyệt đối sẽ không để Hạ Nghiêu biết.“Lẽ nào con đường này chỉ có mình cậu được tôi không được sao, vậy tôi càng muốn đi con đường này.” Chu Độ trầm mặt xuống. Hạ Nghiêu cho rằng hắn giận rồi, vội vàng ngậm miệng, buồn bực cắm đầu đi về phía Độ nhìn Hạ Nghiêu không hỏi nữa, ngực thở phào nhẹ nhõm, đi theo phía sau Hạ Nghiêu mãi cho đến khi đưa cậu về hẻm nhỏ không có người kia, mới quay người rời Nghiêu nhìn chằm chằm bóng lưng chuẩn bị rời đi của Chu Độ, nhịn không được mở miệng gọi một tiếng “Chu Độ.”Chu Độ vội vàng quay đầu Nghiêu chỉ chỉ cái chân của hắn nói “Chân của cậu sao rồi, đỡ hơn được chút nào chưa?”Chu Độ mừng thầm trong lòng, trong lòng vô cùng cảm ơn Tưởng Thi Văn, lúc này mới trả lời câu hỏi của Hạ Nghiêu “Đỡ hơn nhiều rồi.”“Tớ nhìn cậu lúc đi bộ vẫn có chút bất tiện.”“Ờ.” Chu Độ chẳng để ý lắm cúi đầu nhìn thoáng qua cái chân của mình, “Không sao, không có gãy xương, chắc mấy ngày nữa là hết thôi.”“Vậy…” Hạ Nghiêu dừng một chút, nhìn mặt Chu Độ nói “Cậu về nhà chú ý an toàn, còn có, cảm ơn cậu đưa tớ về nhà.”Hai chân mày Chu Độ không nhịn được nhướng lên thể hiện sự vui mà câu nói tiếp theo Hạ Nghiêu, đánh cho một chút vui vẻ trong lòng hắn nát bấy.“Có điều sau này cậu đừng đưa tớ về nhà nữa, bọn mình không cùng đường, không tiện chút nào.”Sắc mặt Chu Độ lập tức đen xuống, trong lòng chửi Tưởng Thi Văn một tiếng, sau đó mặt không biểu tình nhìn chằm chằm Hạ Nghiêu nói “Đã biết.” Sau đó quay người, cũng không thèm quay đầu lại rời khỏi ánh mắt của Hạ Nghiêu nắm chặt lòng bàn tay, đợi đến khi nhìn không thấy bóng lưng Chu Độ nữa, cậu mới quay người chầm rãi bước về khi Chu Độ rời đi cũng chẳng về thẳng nhà, mà đi đến quán trà sữa ở bên cạnh cổng trường do chị Tưởng Thi Văn Hạo vẫn còn đang luyện tập, hắn vừa vặn có thể ở đây đợi cậu ta rồi cùng về nhà. Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là, hắn muốn hỏi Tưởng Thi Văn, vì sao hắn làm theo lời nhỏ, vậy mà Hạ Nghiêu hình như chẳng có chút vui vẻ Thi Văn đang ngồi sau quầy đọc sách, nhìn thấy Chu Độ khập khiễng từ cửa bước vào, lập tức vui vẻ.“Thương binh như cậu, sao vẫn còn lắc lư đến chỗ này của tớ hay vậy.”“Có chút việc tìm cậu.” Chu Độ nhàn nhạt Thi Văn từ trong quầy bước ra, kéo một cái ghế, nói với Chu Độ “Ngồi đi, nói tớ nghe kết quả như nào rồi.”May mắn lúc này trong quán không đông khách lắm, chị Tưởng Thi Văn cũng không có mặt, Chu Độ lúc này mới đến bên cạnh Tưởng Thi Văn, đem sự việc xảy ra lúc nãy đầu đuôi gốc nhọn kể hết cho Tưởng Thi Thi Văn nghe xong cười tủm tỉm, quan sát Chu Độ trên dưới nói “Thật nhìn không ra cậu vậy mà lại là một người si tình quá nha, bộ dạng cậu đã như vậy còn đưa người ta về nhà nữa.”Chu Độ nhíu nhíu mày “Không phải cậu nói với tối tan cậu cùng đi về với cậu ấy sao.”“Haizz.” Tưởng Thi Văn thở dài, “Dựa theo tình huống mà cậu nói, tớ cảm thấy có hai nguyên nhân mà nhỏ không muốn cậu đưa nhỏ về nhà nữa. Thứ nhất, nhỏ đau lòng cái chân bị thương không tiện của cậu. Thứ hai, không phải cậu nói rồi hả, cậu đưa người ta về nhà mà cả đường đi theo phía sau người chẳng hó hé một tiếng, cậu là dắt chó đi dạo hả. Cậu là người mà, nói chuyện một chút cũng không biết nữa hả? Đưa nhỏ về mà cả đường hai người một câu cũng không nói, cũng làm người ta giận dỗi đấy.”“Cậu lại không nói tôi phải nói chuyện, hơn nữa tôi cũng chẳng biết nói chuyện gì.”Tưởng Thi Văn dựa trên thành quầy nói “Trời ơi, cậu ở chung với người cậu thích mà muốn nói cái gì bản thân cậu cũng không biết nữa hả? Cái này còn bắt tớ giúp cậu, thôi để tớ đi yêu dùm cậu luôn cho rồi.”Chu Độ tưởng tượng đến việc Tưởng Thi Văn quyến rũ Hạ Nghiêu, lập tức nóng con mắt “Cậu không được tìm cậu ấy!”“Ôi trời ơi, tớ nói chơi thôi mà, cậu còn tưởng là thật.” Tưởng Thi Văn liếc mắt, “Cậu lần sau đưa nhỏ về nhà, đừng có theo sau mông người ta nữa, đi song song ấy, vừa đi vừa nói chuyện hiểu chưa.”Chu Độ gật Thi Văn nói tiếp “Nếu thật sự không biết nói cái gì thì khen nhỏ đi, sau đó nói vài câu dỗ nhỏ vui vẻ. Tỉ như tối qua cậu làm cái gì? Có nhớ tớ hay không các kiểu, đấy cậu coi mà làm đi, đừng có nói mấy cái lời chọc nhỏ giận là được.”“Nói cái gì sẽ làm cậu ấy giận?” Bạn học Chu Độ không hiểu liền hỏi.“Ví dụ nè, nghìn vạn lần đừng có ở trước mặt nhỏ mà khen mấy đứa con gái khác đẹp, cái này mà nói chắc chắn nhỏ sẽ giận luôn. Còn có nếu như nhỏ có nói mấy cái lời mà làm cho cậu không vui ấy, cũng đừng có xụ cái bản mặt xuống cho nhỏ nhìn, phải cười với nhỏ, phải dỗ nhỏ. Chỉ cần cậu thuận theo nhỏ, nhỏ nhất định sẽ không giận đâu.”Chu Độ nhớ hết mấy lời của Tưởng Thi Văn, nghĩ nghĩ rồi hỏi nhỏ “Nhưng mà ngày mai cậu ấy không cho tôi đưa cậu ấy về nữa.”“Nếu cậu cảm thấy cái chân không sao nữa thì tiếp tục đưa nhỏ về đi, con gái mà luôn thích cái kiểu nói một đường làm một nẻo, cậu lúc đưa nhỏ về kỳ thực trong lòng nhỏ cũng đang rất là vui vẻ đó.”“Con gái?” Chu Độ lúc này mới nhận ra mình với Tưởng Thi Văn đang nói căn bản không phải là cùng một người.“Sao vậy?” Tưởng Thi Văn buồn cười nhìn Chu Độ nói “Có chuyện gì hả?”Chu Độ trầm mặc một chốc nói “Tôi biết rồi, cảm ơn, đi trước đây.”“Đi đi, đi đi.” Tưởng Thi Văn phất phất tay, đợi đến lúc Chu Độ đi ra đến cửa, nhỏ đột nhiên thốt ra một tiếng gọi Chu Độ Độ quay đầu Thi Văn vẻ mặt mang theo một nụ cười xấu xa truy hỏi “Chu Độ, cậu đã hôn nhỏ chưa? Thật ra tớ cảm thấy nếu như muốn đánh nhanh thắng nhanh, hôn môi cũng là một ý không tồi nha.”Chu Độ nghe Tưởng Thi Văn nói như vậy, lỗ tai lập tức đỏ Thi Văn nhìn cái bộ dạng ngây thơ thuần khiết của hắn, vui vẻ cười ha ha, tiếp tục đùa giỡn hắn “Cậu tìm cơ hội thử xem, cam đoan hiệu quả xuất chúng.”Chu Độ đỏ đến mang tai, thô lỗ trả cho Tưởng Thi Văn một cậu “Biết rồi.” Sau đó khập khiễng chạy trối Thi Văn ở sau lưng cười đến vui vẻ. Editor Cá Ngừ Tình trạng bản gốc Hoàn67 chương Thể loại đam mỹ, hiện đại, trọng sinh...Nội dung truyện kể về mối tình ngọt ngào của một ngốc bạch máu Nghiêu có được cơ hội sống lại trở về thời trung học, gặp lại người mình từng thầm mến, do đó hắn đã lựa chọn cho mình một con đường hoàn toàn ngược như anh không yêu em, vậy thì em nguyện ý buông tay để anh tự mà, hình như sự tình phát triển hoàn toàn ngoài dự liệu của bản câu chuyện vô trách nhiệmTrước khi sống lại ——Hạ Nghiêu Tớ thích Độ Cậu nói gì?Sau khi sống lại ——Chu Độ Anh thích Nghiêu Tớ chỉ coi cậu là bạn Độ… [Nhưng mà trong cuốn nhật ký của em rõ ràng không phải viết như này!]Câu chuyện còn có một cái tên khác “Một cuốn nhật kí tỏ tình dẫn tới tình yêu”.Hướng dẫn sử dụng1. Trọng sinh ~HE công thụ – kun đều đủ 18 tuổi2. Tình tiết đều là yy, xin đừng quá nghiêm túc3. CP Chu Độ công X Hạ Nghiêu thụ4. Weibo của tác giả —— 江心小舟 jxxz5. Có không thích cũng xin vui lòng không công kích tác giả, xin cảm ơn ~Tag nội dung Trọng sinh Tình hữu độc chung Đô thị tình duyênDiễn viên Hạ Nghiêu, Chu Độ Phối hợp diễn Ngoài ra Trọng sinh, máu chó, thoải mái, HE~Nhận xét tác phẩmTai nạn giao thông khiến cho Hạ Nghiêu một lần nữa trở về thời trung học năm đó, rốt cuộc cũng có được cơ hội bù đắp lại tiếc nuối. Những sai lầm đã phạm phải có thể được sửa lại. Cho nên khi Hạ Nghiêu lần nữa gặp lại người mình từng thầm mến Chu Độ, cậu quyết định lựa chọn một con đường hoàn toàn ngược lại. Nếu như anh không yêu em, vậy thì em nguyện ý để anh được tự do. Thế nhưng, hình như sự tình lại phát triển ngoài dự liệu của Hạ Nghiêu. Văn phong điêu luyện, tình tiết phong phú, nhân vật miêu tả sống động. Tình tiết vừa máu chó vừa nuôi chó =, vừa ngược đến tâm can run rẩy vừa ngọt đến chết đi sống lại. Tiểu Hạ Nghiêu sống lại suy nghĩ rất nhiều, cùng với những lời tâm tình không đủ thẳng thắng mà dẫn đến nhiều mâu thuẫn và hiểu lầm. Cũng may hiểu lầm được giải quyết trong thời gian ngắn, hai người tạm thời xa nhau, cũng là cho tương lai sau này càng thêm ngọt ngào lăn giường. Sắc trời lúc này đã tối, bệnh viện vẫn như cũ nhốn nháo người với tay Hạ Nghiêu cầm lấy phiếu đăng ký số thứ tự khám bệnh được Vương Hạo trước khi đi nhét cho, ánh mắt ngơ ngác nhìn dòng người đi qua đi lại trước mắt. Tay trái của cậu vẫn còn bị Chu Độ nắm chặt lấy trong lòng bàn tay, cũng may trong bệnh viện mọi người đi đi tới tới đều có việc của mình, chẳng có ai an nhàn thoải mái đi quan tâm đến hai cái tay nắm chặt lấy nhau Nghiêu bỗng nhiên cảm thấy bờ vai trùng xuống, tâm trạng như đang đi vào cõi thần tiên thoáng cái bị kéo trở về. Chu Độ đang nghẹo đầu dựa vào trên vai Hạ Nghiêu, hình như ngủ mày Chu Độ lúc ngủ trở nên ôn nhu hơn rất nhiều, Hạ Nghiêu đã thấy vẻ mặt lúc ngủ của Chu Độ rất nhiều lần, thế nhưng lần nào trông thấy cũng làm cho tim đập rộn vừa định dựa vào lưng ghế một chút, làm cho Chu Độ có thể gối lên thoải mái hơn một chút. Vai bên kia bị ai đó vỗ nhẹ nhẹ mấy cái, Hạ Nghiêu bị dọa liền vội vàng buông tay Chu Độ ra, cơ thể cũng bất giác dịch ra ngoài một Độ bị tiếng động này của Hạ Nghiêu làm cho tỉnh giấc, hắn mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy một người đàn ông đang đứng trước mặt đàn ông này độ ngoài bốn mươi, bộ dạng dãi nắng dầm mưa cực khổ, người ông ta đang dìu bên cạnh có lẽ là vợ ông ấy, sắc mặt lúc này trắng bệch, trên tay đang đè một miếng băng mơ hồ có thể thấy vết máu."Hai cậu bé, có thể nhường cho chúng tôi vào khám trước được không, vết thương trên cánh tay của vợ tôi bị đao chém một nhát, vẫn luôn chảy máu không ngừng, van xin các cậu." Người đàn ông thấp giọng khổ sở van Nghiêu không thể tự mình quyết định, liền quay đầu sang nhìn Chu Độ."Hai bác vào trước đi." Chu Độ ngồi ngay ngắn lại, hướng về đôi vợ chồng kia mà gật đàn ông quay về phía Chu Độ vô cùng cảm kích, đỡ lấy vợ mình đi vào phòng Nghiêu ngồi ngay ngắn lại, Chu Độ gãi gãi đầu, ngáp một Nghiêu dùng ngón tay vò vò góc áo, âm thanh căng thẳng nói "Nếu cậu vẫn buồn ngủ, vậy ngủ một chút nữa đi."Chu Độ nghe vậy kinh ngạc nhìn Hạ Nghiêu vừa nói ra khỏi miệng liền hối hận rồi, cậu sợ Chu Độ lúc nãy chỉ là không cẩn thận mới dựa vào người mình, bây giờ mình lại chủ động mở miệng, chỉ sợ Chu Độ sẽ lại ghét bỏ nghĩ tới Chu Độ thực sự đem đầu tựa vào, tựa vào trên vai của Hạ Nghiêu, sau khi nhắm mặt lại, còn đem tay phải đưa lên trước mặt Hạ Nghiêu "Cũng phải nắm tay nữa."Trong lòng Hạ Nghiêu liền ấm áp, vội vàng nắm lấy tay của Chu Độ lần nữa nhắm mắt lại, khóe miệng ở chỗ Hạ Nghiêu nhìn không thấy hơi hơi cong đợi này đợi khoảng nửa tiếng, Hạ Nghiêu đang mơ mơ màng màng ngủ gật, loa gọi số mới nhớ đến tên của Chu Nghiêu bỗng nhiên giật mình, cuống quít đứng lên. Thế nhưng lại quên mất bàn tay lúc này đang bị Chu Độ nắm lấy, Chu Độ nắm lấy để rất sát, lúc Hạ Nghiêu đứng lên thì bị Chu Độ theo bản năng kéo xuống, Hạ Nghiêu vừa đứng lên chưa vững liền trực tiếp té vào trong lồng ngực Chu khuỷu tay muốn chết tử tế không chịu vừa vặn chống xuống nơi khó nói của Chu Độ, Chu Độ lập tức đau đến tỉnh người."Xin, xin lỗi!" Hạ Nghiêu lúng túng mặt thoáng cái liền đỏ lên, Chu Độ khom lưng, khoát khoát tay, cắn răng nói "Không việc gì."Hạ Nghiêu tay chân luống cuống đứng ở một bên, loa gọi số lại vang lên tên của Chu Độ lần nữa."Cậu vẫn tốt chứ? Bọn mình, bọn mình vào trong thôi." Hạ Nghiêu lắp ba lắp bắp Độ chống vào tay lưng ghế, chầm chậm đứng lên, Hạ Nghiêu vội vàng tới khi vào phòng khám, Hạ Nghiêu đỡ Chu Độ đến chỗ ngồi đàng hoàng, sau đó cầm lấy phiếu đăng ký đi qua chỗ bác sĩ bên Độ hình như có chút buồn bực không yên, ánh mắt vẫn luôn không dám nhìn qua chỗ bác sĩ bên kia. Bác sĩ nhìn phiếu đăng ký, đứng lên, đi đến trước mặt Chu Độ, nói với hắn "Nâng chân lên đặt vào trên này."Chu Độ sau khi nghe xong hàm răng nghiến lại nói, chậm rãi nâng chân sĩ cầm chân Chu Độ xoa bóp một chút, nói "Phải đi chụp X-quang mới biết có gãy xương hay không."Chu Độ nhìn chằm chằm vẻ mặt của vị bác sĩ kia một hồi, cuối cùng mới nghẹn ra được một câu "Chắc không cần phải tiêm đâu ha."Bác sĩ nghe vậy cười một cái nói "Sao vậy? Đã ra dáng thanh niên như này rồi mà còn sợ tiêm hả?""Không sợ." Chu Độ vội vã giải Nghiêu đứng ở bên cạnh hắn nhẹ nhàng nói "Chỉ là đi chụp X-quang thôi, không cần tiêm đâu."Chu Độ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vịn cái ghế đứng lên."Đi chụp X-quang trước, sáng mai đến lấy kết quả, bố mẹ đâu?"Hạ Nghiêu mở miệng nói "Bọn cháu lúc nãy trực tiếp từ trường học đến đây."Bác sĩ nhìn thấy bọn họ cũng không phải là hai đứa nhóc con, vì vậy gật đầu, viết cho bọn họ một tờ phiếu đăng ký, để bọn họ đi đến phòng phóng một phen lăn qua lộn lại xong xuôi hết cũng đã gần 8 giờ rồi, Hạ Nghiêu biết mẹ mình bình thường đều là 9 giờ mới về nhà, cậu muốn chạy về trước khi mẹ Chu Độ ra khỏi bệnh viện, Hạ Nghiêu nhớ tới Vương Hạo trước khi đi nói phải đưa Chu Độ về, vì vậy chuẩn bị đưa tay ngoắc xe."Đợi chút." Chu Độ cắt ngang cậu nói "Tối như vậy rồi, cậu chưa về nhà mẹ cậu không lo lắng hả?"Hạ Nghiêu lắc đầu một cái mở miệng nói "Không sao, mẹ tớ bây giờ vẫn chưa dẹp quầy hàng."Chu Độ lấy điện thoại di động ra, gọi cho một số điện khi cúp điện thoại, hắn nói với Hạ Nghiêu "Tôi vừa mới gọi điện cho tài xế riêng của nhà tôi, bọn mình đợi ở đây một lát, ông ấy rất nhanh sẽ đến thôi."Hạ Nghiêu không thể làm gì khác hơn là đỡ Chu Độ ở cửa bệnh viện chờ tài xế nhà hắn hai người đứng với nhau luôn có một sự im lặng lúng túng, Chu Độ nhìn Hạ Nghiêu mấy lần, cuối cùng cũng thốt được một câu "Cậu có đói không?"Hạ Nghiêu ngẩng đầu lên, mặt cậu lúc này bị ánh sáng cam của đèn đường chiếu vào phủ lên một tầng ấm áp. Lông mi của cậu không giống với người bình thường, không phải cong lên, mà là dịu dàng rũ xuống. Cặp lông mi này ở trên người cậu chẳng ăn nhập gì với bộ dạng ít nói ngày Độ nhìn nhìn một chút lại cảm thấy hình như tim mình lại đập nhanh hơn Nghiêu lắc đầu một cái tỏ ý mình không đói, thấy Chu Độ yên tĩnh nhìn mình, không nhịn được lui về sau một bước, kéo ra một chút khoảng cách với hắn. Cậu cho rằng Chu Độ không thích cậu đứng quá gần hắn tại cái nơi người người qua lại nghĩ tới cậu vừa mới lui về phía sau, Chu Độ liền cầm lấy cánh tay của cậu đem cậu kéo về phía mình."Cậu phải đi sao?""Không có." Hạ Nghiêu vội vàng phủ nhận."Vậy cậu lui ra sau trốn cái gì." Chu Độ nói xong câu này, lập tức nghĩ đến chuyện Hạ Nghiêu nói không thích mình, vì vậy sắc mặt trầm xuống nói "Tôi bây giờ đang bị thương, cứ cho là cậu không thích tôi, nhưng làm phiền cậu chịu đựng đỡ tôi một chút."Sắc mặt Hạ Nghiêu lập tức trở nên tái nhợt, đau đớn trong tim lập tức lan đến đầu lưỡi. Bầu không khí ấm áp giữa hai người vừa mới có được lại bị một câu nói của Chu Độ đánh trở về nguyên hình.

vợ luôn nghĩ tôi không yêu em ấy